Bộ phim không mô tả sự vươn lên của Tár, mà là sự sụp đổ của cô. Sự sụp đổ sau khi đoạn băng cô miệt thị trình độ cảm âm của cậu học trò da màu bị cắt ghép đưa lên mạng, khi một người học trò cũ khác của cô bị dồn cùng đường tới mức bi phẫn tự sát. Và sự sụp đổ của Lydia Tár không gì hơn là sự lung lay của chính âm nhạc cổ điển.