Sự duy mỹ trải dài suốt thời lượng ba tiếng. Sự hoang mang, mông lung trong câu chuyện của nhân vật chính duy trì đến cuối phim với tiết tấu chậm. Đạo diễn kéo dài những trường đoạn cho thấy hành động, thậm chí cả hơi thở của nhân vật. Khi câu chuyện được kể đủ lâu, anh sắp xếp cho một tình huống khác nối tiếp, thêm vào những tình tiết mới nhưng không sử dụng phương pháp cắt cảnh, nhằm "khóa" người xem vào tình huống cần nhiều suy ngẫm.