Câu chuyện xảy ra vào ngày 17-2-1947, trong bối cảnh những trận đánh cuối cùng trước khi quân ta rút khỏi Hà Nội. Một số người còn nán lại bên chiến lũy dẫu biết rằng ngày mai bom đạn sẽ trút xuống. Họ đón nhận cái chết một cách bình thản vì những niềm đam mê riêng.
Tác phẩm khiến nhiều khán giả xúc động khi khắc họa vẻ đẹp con người trong những ngày kháng chiến gian khổ tại Hà Nội. Tuy nhiên, bộ phim chưa thể trọn vẹn bởi những hạn chế về kịch bản, diễn xuất hơi hướm kịch.
Phi Tiến Sơn chọn cách kể phi tuyến tính, đan xen quá khứ và hiện tại. Mở đầu là phân cảnh lãng mạn của hai nhân vật chính, sau đó thước phim chuyển sang cuộc giao chiến giữa quân dân ta và giặc Pháp. Mạch phim cho thấy nét sáng tạo của đạo diễn, song đôi lúc gây khó hiểu cho khán giả, đòi hỏi họ phải tập trung theo dõi từng chi tiết.