Sau hơn một thập kỷ, thương hiệu Tron trở lại với phần phim mới Tron: Ares, tiếp tục khám phá thế giới kỹ thuật số The Grid cùng những triết lý về trí tuệ nhân tạo và ranh giới giữa con người - máy móc. Tuy nhiên, trong khi phần hình ảnh đạt đến mức hoàn hảo, câu chuyện của Ares lại sa vào lối kể nông cạn, lời thoại gượng gạo và thiếu hẳn động lực cảm xúc để khiến khán giả thực sự quan tâm.
Hình ảnh ấn tượng, âm thanh đẳng cấp
Không thể phủ nhận rằng Tron: Ares là một bữa tiệc thị giác đúng nghĩa. Các khung hình tràn ngập ánh sáng với thiết kế thế giới cyberpunk ấn tượng của The Grid phiên bản mới và những pha hành động được dàn dựng với kỹ xảo hiện đại. Các trường đoạn đua xe ánh sáng trên đường phố hay cuộc trốn chạy của Ares trong không gian ảo đều được chăm chút cẩn thận, nịnh mắt khán giả, đảm bảo tính giải trí.
Thêm vào đó, phần âm nhạc do Nine Inch Nails đảm nhận là điểm cộng lớn. Chất điện tử pha trộn với tiết tấu nhanh, mạnh giúp tăng trải nghiệm.
Kịch bản yếu ớt, nhân vật hời hợt
Dẫu vậy, đó là tất cả những gì bộ phim này có thể ghi điểm. Còn lại,Tron: Ares tiếp tục là điểm trừ rất lớn. Câu chuyện đặt trong bối cảnh hiện đại với nhiều tiềm năng khi xoay quanh hành trình của nhân vật mới Ares, một chương trình được tạo ra để bước vào thế giới thật nhưng cách kể lại quá giáo điều và thiếu chiều sâu.
Các nhân vật nói nhiều về "ý nghĩa của tồn tại", "đạo đức của trí tuệ nhân tạo", nhưng lời thoại lại cứng đờ, gượng gạo, thậm chí khiến khán giả bật cười vì độ đơn điệu.
Những cuộc đối thoại hay đẩy cảm xúc của nhân vật như một bài thuyết trình trống rỗng. Cả tuyến nhân vật chính/ phụ đều bị viết hời hợt, thiếu động lực rõ ràng.
Cảm giác bao trùm là mọi thứ trong Tron: Ares được sắp đặt để “nhìn cho đẹp” hơn là để kể một câu chuyện thực sự có hồn.
Tron: Ares tiếp tục là minh chứng rõ ràng cho việc kỹ xảo điện ảnh có thể chạm đến mức hoàn hảo, nhưng nếu thiếu kịch bản tốt, mọi thứ vẫn trở nên rỗng tuếch. Phim đẹp, âm nhạc mạnh, nhưng cảm xúc yếu và nhân vật thiếu sức sống.